Thứ Ba, 27 tháng 8, 2013

"... ANH ĐÃ MƠ VỀ NGÔI NHÀ VÀ NHỮNG ĐỨA TRẺ..."


Anh, entry mà anh sẽ đọc cùng em bên dưới đây nằm trong cuốn ANH SẼ CƯỚI EM THÊM NHIỀU LẦN NỮA của Hoàng Anh Tú - cuốn sách sáng qua em đã kể anh nghe. 
Không phải em giữ lại entry này vì ý nghĩa của nó rất hay.
 
Cũng không phải em giữ lại entry này vì cảm xúc của nó rất đẹp.
 
Em giữ, vì một điều rất đơn giản, em đã nhìn thấy anh, hoặc bắt gặp một phần nào đó những nụ cười, những ánh mắt, và bờ môi, và vòng tay, rồi hơi thở của anh thấp thoáng sau từng con chữ...
 
Em cảm động vì nỗi nhớ của người viết ấy sao mà giống với nỗi nhớ của anh.
 
Em bật cười vì cái tham lam của người viết ấy cũng giông giống cái tham lam của anh.
 
Và, em hạnh phúc vì biết dù có ở đâu anh cũng đang dõi mắt theo em, lo cho em và giúp em gìn giữ một ước mơ - một ước mơ về ngôi nhà và những đứa trẻ được sinh ra, được nuôi dưỡng, được lớn lên từ mầm sống yêu thương ...
 
- Jan -
_________________


"... ANH ĐÃ MƠ VỀ NGÔI NHÀ VÀ
NHỮNG ĐỨA TRẺ..."


Giấc mơ ấy đã thành hiện thực. Nhưng hiện thực ấy có ngọt ngào như ý nghĩ từ giấc mơ? Hiện thực vốn xù xì. Thế nên đôi khi, giấc mơ là thế, thành hiện thực nhưng lại mang vị đắng chat dẫu trái chín đỏ au...
Có bao nhiêu trái chín nhưng không mang vị ngọt? Giấc mơ thì luôn ngọt ngào song khi nó thành hiện thực như giấc mơ muốn thì nó lại không ngọt ngào như giấc mơ có. 
Bởi hiện thực xù xì. Bởi giấc mơ khi đã thành hiện thực mà dừng lại và thỏa mãn thì đó sẽ là một hiện thực chết.
Như bạn mơ làm bác sỹ để cứu giúp mọi người nhưng rồi bạn thành bác sỹ, bạn lại mải mê kiếm phong bì sau mỗi lần thăm khám.
Như bạn mơ lớn lên sẽ thành một doanh nhân nhưng khi bạn là doanh nhân, bạn không đủ tài năng lèo lái công ty của bạn.
Vậy thì em ơi, giấc mơ ngôi nhà và những đứa trẻ kia không bao giờ ngừng lại. Ngôi nhà sẽ phải là một mái ấm. Những đứa trẻ sẽ phải là những đứa con được sinh ra và lớn lên bằng dinh dưỡng tình yêu. 
Một khi ngôi nhà chỉ mang tính trú ẩn tránh mưa nắng thì đó chỉ là căn nhà trọ miễn phí.
Một khi những đứa trẻ do mình sinh ra mà không nuôi dưỡng chúng bằng tình yêu thì lớn lên cũng chỉ là một con người như mọi con người khác. Và thậm chí, có thể nó chỉ là gánh nặng cho xã hội mà thôi. Cũng như trái chín nào phải trái nào cũng ngọt nếu nguồn nước, phần đất nuôi nó không ngọt.
May mà anh có em. Hiểu những lý lẽ ấy.
Để giục anh chăm sóc cây cối sau nhà.
Để tỉ mẩn chăm lo cho con, chắt chiu từng hơi ấm cho chồng.
Để gieo những nụ cười cho từng góc nhà.
Để khi anh trở về căn nhà mình, đụng đâu cũng thấy em, thấy hình bóng em.
Em tranh thủ từng buổi đi làm muộn một chút, sớm một chút để phả tình yêu của em vào căn nhà đó, vào đứa con đó. Tranh thủ từng lời yêu thương để anh chạm vào và run bắn mình lên vì hạnh phúc.
Dù khi anh giận dỗi đến nhường nào, tủi thân đến nhường nào về cảnh hai bố con lang thang quán xá, ngồi luẩn quẩn chơi cùng nhau, thì em cũng không vì thế mà bỏ mặc anh với nỗi tủi thân nghẹn họng ấy.
Em đã nói: Nếu cả hai cứ tranh nhau phần thắng thì kẻ thua chính là cuộc hôn nhân này chứ không phải anh, cũng chẳng phải em.
Đúng em ạ! Mọi cuộc hơn thua trong tình yêu đều không mang lại bền vững nào hết. Chúng ta hơn nhau cái này hay cái kia sao bằng chúng ta để tình yêu của mình hôm nay hơn tình yêu của mình hôm qua?
Anh có một ngôi nhà.
Anh có những đứa trẻ.
Giấc mơ ấy đã thành hiện thực.
Cho anh tự tin bước trên đường đời.
Nhưng hơn cả thế, anh có một người vợ, các con anh có một người mẹ và ngôi nhà này có một bà chủ.
Em còn nhớ không, ngày chưa xa, chúng mình thèm đến mị mị người một không gian riêng để yêu nhau thỏa thích.
Em còn nhớ không, những ngày chúng mình yêu nhau, cứ buồn mỗi khi phải chia tay nhau để ai về nhà nấy.
Em còn nhớ không, khi mùa Xuân tới, chúng mình đã hân hoan đến nhường nào?
Em còn nhớ không, mùa Đông, rúc vào nhau ấm sực.
Anh xem lại những bức ảnh cũ mà rưng rưng.
Chúng ta đã đi qua tuổi thanh xuân của nhau bằng tất cả trọn vẹn từng ý nghĩ, hơi thở của mình. Và bây giờ, ngọt ngào hơn nữa, khi ta có nhiều hơn, khi ta hiện thực hóa được giấc mơ của mình.
Anh nâng niu và trân trọng mỗi ngày được sống bên em. Và anh biết, em cũng vậy, phải không?
Em ơi, ban nãy em hỏi anh: Chiều nay anh muốn ăn gì?
Em ạ, anh muốn ăn em.
Lúc nào cũng vậy.
Anh muốn ăn em.
Ăn từng hơi thở.
Ăn từng ý nghĩ.
Ăn từng nỗi âu lo.
Ăn từng cái thở dài.
Ăn từng nỗi hớn hở.
Ăn đến cả những nỗi nhớ khi không có em.
Ăn đến cả những giấc mơ của em.
Ăn đến cả những mê mải ký ức tình của chúng ta đã vun vén, chắt chiu.
Khi anh ngồi cùng con xếp một ngôi nhà.
Anh nghĩ về em, về cuộc đời của chúng ta đã và đang đi qua.
Mà rưng rưng.
Mà bổi hổi bồi hồi.
Mà hân hoan.
Mà nghẹn ngào.
Anh xếp cho con một ngôi nhà bằng tình yêu của anh dành cho chính cuộc hôn nhân này.
Anh xếp cho con một ngôi nhà bằng tất cả những đau đáu về hạnh phúc mà chúng ta đang nuôi lớn mỗi ngày.
Muốn biết ai đó quan trọng thế nào với bạn, hãy thử nghĩ xem nếu họ biến mất, bạn sẽ cảm thấy thế nào?
Anh sẽ thấy anh cô độc.
Anh sẽ thấy anh rưng rức khóc khi gặp ai đó gợi nhớ đến em.
Anh sẽ thấy anh ngơ ngác đến tội nghiệp giữa bộn bề nỗi nhớ.
Anh sẽ thấy em trong từng cái ăn, cái mặc của anh.
Anh sẽ thấy em cả trong anh.
Anh làm sao sống tiếp được nếu không có em?
Anh làm sao ngủ được nếu không có em?
Anh làm sao thở được nếu không có em?
Anh yếu đuối và ủy mị đến nhường nào, em biết không?
Chỉ nội ý nghĩ mất em đã đủ khiến anh run rẩy muốn khóc.
Huống chi!
Nhưng nghĩ đến mất em làm gì bởi chẳng cần nghĩ đến mất em anh đã luôn thấy đói em ngay cả khi có em.
Anh đói em.
Luôn đói khát em.
Cả khi ở bên em.
Như một con hổ dữ dằn.
Như một tên cướp tham lam.
Như một lái buôn keo kiệt.
Anh đói em cả khi em trọn vẹn trong anh. Bởi có ai than nhiều tiền quá, nhiều oxy quá đâu bao giờ?
Anh vẫn muốn được yêu em nhiều hơn cả ý nghĩ và khả năng của mình.
Yêu em đến tận cùng cuống tim.
Anh viết những lời này không hơn một tâm trạng đang yêu em đến cực đoan.
Đến hụt cả hơi vì ý muốn đi nhanh và xa hơn cả năng lực anh có.
Chưa bao giờ hết yêu em cả trong từng ý nghĩ thoáng vụt qua.
Em ạ!

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét