Anh thấy tim mình vỡ nát vì làm em đau. Anh không thể yêu em vì…em là một thiên thần.
Khi anh nói lời từ chối, hẳn là tim em đau. Anh quay mặt đi như một kẻ
phụ tình nhưng thực chất là để không phải nhìn vào đôi mắt tràn nước của
em. Em đẹp lạ thường, đẹp ngay cả khi em khóc. Khoảnh khắc đó, anh
không muốn trải qua. Anh thấy tim mình vỡ nát vì làm em đau. Anh không
yêu em, không thể yêu em vì…em là một thiên thần.
Anh là gã trai bụi bặm, tình đời và tình ái của anh dày hơn nhiều so
với cô gái có tâm hồn mỏng manh như em. Có nhiều cô gái si mê vẻ ngoài
điển trai của anh và anh cũng chẳng khước từ. Anh đáp lại họ theo một
kiểu tình yêu phát chẩn. Chán anh bỏ. Anh tự nhận mình là kẻ khốn trong
tình yêu sau nỗi đau tình đầu với người con gái mà anh từng yêu bằng cả
sự sống của mình. Tình yêu trong ngần ấy tan vỡ biến anh thành ác quỷ và
anh đã làm nhiều cô gái khóc vì anh khi anh lạnh lùng ra đi.
Anh không biết bao giờ mình sẽ dừng lại trên chặng đường vô định này.
Anh chỉ thấy tim còn nhức nhối lắm vì tình đầu chưa nguôi ngoai. Anh cứ
mải miết lấp đầy tim mình bằng những cô gái yêu anh chỉ vì vẻ “bụi bặm
và đàn ông”. Và khi anh nhận ra rằng họ vĩnh viễn không phải là người có
thể khiến anh lành vết sẹo tình yêu, anh lại ra đi dù anh biết sự ra đi
của anh lại làm một người đau.
Sự trong trắng vô ngần của em nên để một người đàn ông khác xứng đáng hơn anh được đón nhận nó (Ảnh minh họa) |
Anh chưa bao giờ hứa hẹn, càng không bao giờ giấu giếm, anh nói cho họ
biết về con người mình, về tình cảm của anh với họ nhưng họ chấp nhận và
thế là cuộc chơi tình ái đó bắt đầu cho tới khi anh kết thúc cuộc chơi
bằng một câu chia tay. Chính bởi thế anh không trăn trở về sự tồi tệ của
mình khi đã làm người khác đau. Cho tới ngày gặp em, anh biết mình đã
sai lầm.
Em thánh thiện và trong ngần như chính ánh mắt của em lần đầu nhìn anh.
Anh không phải gã trai thiếu tình, càng không phải kẻ cô độc chưa từng
yêu nhưng không hiểu sao nhìn vào đôi mắt em, anh có cảm giác mình đang
được chiếu sáng. Một cảm xúc kì lạ đến vô thường chạy vào tim anh. Anh
sợ. Anh không dám gọi tên thứ tình cảm đó. Anh chốn chạy…
Anh tìm đến em cho thỏa những nỗi nhớ mong đến kiệt quệ nhưng khi bên
em, anh phải vô tình như thể em không là gì cả. Em vẫn cứ hồn nhiên bên
anh. Em giống như nhiều cô gái mơ mộng khác tin vào một tình yêu với gã
đàn ông phong trần như anh. Anh cầu mong điều đó đừng xảy ra vì em giống
như một quả cầu thủy tinh trong suốt mà đôi bàn tay trần tục và nhuốm
bụi đời như anh sẽ làm hoen ố nó. Anh không thể yêu em.
Ngày em ngượng ngùng đặt một nụ hôn trộm lên đôi môi anh, anh chết
lặng. Anh sợ cái điều em sẽ nói…thế mà em nói thật: “Mình yêu nhau anh
nhé”! Anh cố dùng hết sức để cười một nụ cười sao cho đểu cáng nhất có
thể, để nhìn vào nụ cười đó em biết mình ngu ngốc đến thế nào. Anh từ
chối, xoa đầu em như thể em là một con bé ngốc. Anh khinh khỉnh bước đi
để mặc sau lưng tiếng em khóc thổn thức vì không tin được rằng anh từ
chối.
Em biết đúng không? Trái tim của một người con gái cho em hiểu được
rằng anh đã rung động. Đó là động lực để em chủ động nói lên lời yêu
anh. Nhưng em à, chúng ta thuộc về hai thế giới khác nhau. Anh không
muốn làm em khổ khi yêu một kẻ như anh. Sự trong trắng vô ngần của em
nên để một người đàn ông khác xứng đáng hơn anh được đón nhận nó. Anh:
không đáng đâu em!
Anh sẽ giũ bỏ bớt những bụi bặm trong đời mình để từ tâm khảm không cảm
thấy hổ thẹn khi tự nói với lòng mình rằng: Anh yêu em! (Ảnh minh họa)
Em hãy cứ khóc đi, khóc vì bị anh từ chối còn hơn là phải rớt nước mắt
cả một quãng đời phía sau chỉ vì yêu anh. Em còn quá ngây thơ để hiểu
được rằng đem hai người ở hai thế giới khác nhau đặt vào một cuộc tình
sẽ làm cho cả phải khổ. Mà với anh, nỗi khổ ấy không thấm gì nhưng còn
với em, người con gái mong manh tựa thiên thần không đáng phải
thế. Em sẽ không thể chấp nhận được việc anh đã từng là người đàn ông
của bao cô gái, càng không thể tin được rằng vì anh đã có bao người con
gái đặt một một chữ hận khi nói về tình yêu. Vậy chẳng thà để em khóc
hôm nay chứ đừng để cuộc tình này bắt đầu và em phải khóc dài lâu.
Tha thứ cho sự đớn hèn của anh khi anh không dám gọi tên tình cảm của
mình. Anh sợ anh không cưỡng lại nổi lòng mình khi anh thừa nhận rằng:
Anh yêu em! Anh hèn nhát không dám bước tiếp không phải vì sợ sẽ có ngày
em bỏ anh khi biết sự thật, mà anh sợ em đau khi phải bỏ anh. Anh không
muốn em chịu bất cứ một tổn thương nào. Vì thế hãy bay đi nhé, thiên thần…
Anh sẽ hiền lại từ hôm nay, sống chỉn chu và có trách nhiệm với tình
yêu hơn. Anh sẽ giũ bỏ bớt những bụi bặm trong đời mình để từ tâm khảm
không cảm thấy hổ thẹn khi tự nói với lòng mình rằng: Anh yêu em!